Mưa! Mưa lằm mưa lốn!!!

Mưa – thằng thích thú, thằng cằn nhằn; thằng rửa xe thì vui, thằng đi đường lại ghét; ông nông dân thì hả hê, bà bán hàng ngoài chợ thì tiu ngỉu vì vắng khách. Mưa có lợi với người này nhưng lại cản trở công việc của người khác. Thế nhưng, mưa không phải là lý do cho sự trì hoãn.

Tôi bị dị ứng với những người đã hẹn rồi lại hoãn, lý do chỉ vì trời mưa. Ứng viên hẹn phỏng vấn – xin hoãn đến chiều vì mưa quá. Đối tác hoãn lịch họp, em thư ký bên đó gọi sang xin lỗi vì sếp bảo mưa nên dời lịch. Nhân viên sales gọi khách xin hoãn ngớt mưa mới đến gặp… Quá dở, quá sai lầm!

Khi trời mưa, các ứng viên khác không đến, mình bạn đến, bạn sẽ có nhiều thời gian để trò chuyện cùng nhà tuyển dụng để họ hiểu khả năng của bạn hơn mà không sợ hết giờ, qua đó tăng cơ hội trúng tuyển cho bạn; bạn là nhân viên sales, thằng khác ngại mưa nên không đến chào hàng cho khách, mình bạn đến là bạn chẳng phải cạnh tranh với ai,… Trời mưa, bạn vẫn đến như đã hẹn – ấy là bạn đã tạo cho người đối diện một sự cảm nhận rằng bạn chuyên nghiệp, bạn đã ghi điểm với họ và dễ dàng tạo sự mủi lòng, thấu cảm, tạo dấu ấn tốt hơn. Mưa – là yếu tố khách quan, là trở ngại quá nhỏ nếu bạn không thể vượt qua thì sau này gặp các khó khăn lớn hơn nhiều, rồi bạn cũng sẽ dừng lại? bạn sẽ lại trì hoãn? và đồng nghĩa bạn đã tự đánh mất cơ hội hiếm có của bản thân mình.

Đến như tôi đây, cưới được vợ cũng vì kệ mẹ mưa, khi em mắc kẹt giữa cơn mưa rào bất chợt, tôi đã đội mưa chạy ra ngoài đường mua áo mưa về cho em trong khi những thằng khác lại đang lo trú mưa cho khỏi ướt. Và tất nhiên, em đã cảm động và chỉ nhớ đến mỗi mình tôi.

Vì thế, mưa à? Ra đường đi!

Phản hồi bài viết